Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013

Vui vui Dỗi.

Chi Lan

Dỗi

Tóc dài mà chồng làm mặt lạnh. Vợ quyết không để “ngựa quen đường cũ”. Đem xuống phòng khách. Chồng nhận ra mình là ông bố tệ hại. Bất kể mình đúng hay sai. Chồng xách gối xuống ngủ ở phòng khách. Mỗi lần lục đục. Nên thân quá ha!”. Một mái tóc ngắn sẽ cho cảm giác mát mẻ. Không còn dám vồn vã đòi bế. Quả thật khi nhìn vào gương. Khóc đòi mẹ đến khản cả giọng. Biết cả sự nín nhịn của dâu.

Giận lây luôn cả trẻ mỏ. Phải sửa soạn cho trẻ đẹp. Tính chồng hay dỗi. Đã hai tuần trôi qua. Bao lần vợ muốn gia đình ấm êm nên luôn chủ động “xuống nước” trước. Mẹ bực dọc thét vọng xuống từ tầng trên: “Hai đứa lên dỗ thằng Bin đây nè.

Vẫn còn ám ảnh ánh mắt sợ sệt của con. Thêm nữa. Chồng vẫn chờ đến khi vợ chủ động làm hòa. Không nói thêm lời nào. Tranh thủ lúc con ngủ. Nếu không coi sóc sẽ mau già lắm”. Khẽ nắm tay chồng. Sau khi cắt phăng mớ tóc. Vợ cảm giác thật nhẹ nhàng.

Vợ cũng tự cảm thấy mình xinh xắn hơn nhiều. Phản ứng của chồng làm vợ cảm thấy bị xúc phạm nên không kìm nén được: “Tóc của vợ thì vợ có quyền cắt. Buổi tối. Không còn nhiều thời gian chăm chút bản thân. “Tại sao dám cắt tóc mà không hỏi quan điểm chồng?”. Vợ xoay người.

Như một nếp. “Gái một con. Biết rõ nên mẹ lại bắt mình chịu đựng nữa chứ gì. Đến nỗi con trai gặp ba cứ nem nép dè chừng. Vợ nhờ bà nội trông cháu. Không ai nói với ai nhưng cả hai đều nhận ra mình còn quá non nớt trong ứng xử vợ chồng. Xin lỗi chồng cho yên. Chồng cũng thật “lỳ”. Nhận được điện thoại của đứa bạn thân rủ đi bar mừng sinh nhật. Vợ đồng ý ngay. Không yên giấc. Chồng đi chơi.

Đôi lúc vợ cũng muốn cắt bớt mái tóc của mình cho gọn ghẽ. Vợ thay vội xống áo ngủ. Chồng giận. Suốt ngày bận bịu với trẻ nhỏ. Con đòi mẹ bế xuống chơi với ba. Từ khi sinh con. Chồng hầm hầm bỏ đi. Cô chủ tiệm khen kiểu tóc mới làm cho bộ mặt vợ trông thon gọn hơn.

Con trai vỗ giấc dễ dàng. Được nằm giữa ba và mẹ. Ngờ đâu chồng giận vợ. Mẹ càu nhàu. Vợ diện thật đẹp rồi vi vu cùng bạn đến khuya. Vừa về là lên phòng giật phăng gối.

Con trai cứ cựa quậy nhăn nhó. Hễ có chuyện gì không hợp ý là dọn mền gối ra ngủ riêng. Chồng có thể bỏ bê con cái thì vợ cũng… dám làm như vậy. Tụi bây đứa nào cũng chẳng ra gì. Bế con trở lại giường. Mắc mớ gì phải chờ sự cho phép của chồng?”.

Đang lúc buồn bã. Chỉ là muốn chứng tỏ cho chồng biết vợ cũng đang giận lắm đây. Thấy vợ đã khép mắt. Mùa này trời khô nóng. Lúc về nhà đã thấy chồng nằm co ro trên ghế nệm. Đi làm về. Không chỉ mỗi chuyện tóc ngắn. Nó thức giấc. Con trai òa khóc. Bảo vợ nhắm mắt nhắm mũi bỏ qua. Giận nhau rồi bỏ mặc con. Gần hai giờ khuya mới về. Để con ở nhà với bà. Cuối tuần.

Chồng thui thủi ôm gối rời phòng khách. Vắng ba. Chồng lẳng lặng nhổm dậy kéo mền đắp cho cả ba.

Gương mặt chồng đang tươi rói bỗng sầm khi nhìn thấy vợ. Thật ra chẳng phải vợ ham vui. Cũng muốn nhận lỗi và làm lành nên vợ chiều ý con. Vợ thầm nghĩ. Dễ chịu hơn. Bị ba gạt tay đẩy ra suýt té. Không hỏi han gì đến vợ con. Mẹ cũng biết tính khí con trai.

Vợ ấm ức không chịu được. Tuồng như điều đó khiến chồng “làm tới”.