Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

“Liệt sĩ trở về” tâm can trước giờ phẫu thuật

“Tôi đã hoàn thành xong vai trò của mình”

Trong mấy chục năm phiêu lưu trên đất Tây Ninh, ông Được đã nhiều lần nói với mọi người về thân phận của mình nhưng hầu như không ai nhọc lòng đến lời nói của một ông già ngẩn ngơ. Trong nghĩ suy của mọi người, ông chỉ là một “kẻ khùng vô gia cư”.

Ông Được và đồng đội cùng khóc khi nhận ra chiếc võng năm xưa

Ông Ngô Văn Đào kể, những lần uống rượu hoặc bị ai đe, “Năm khùng” thường vỗ vào ngực và bảo” tao là lính nè” nhưng nghĩ ông khùng khùng nên không ai tin. Hiện nay bình tâm lại mới biết, hóa ra lúc đấy là những lúc ông không khùng.

Một thanh niên dũng mãnh đã từng “trả vợ”, thay tên, đổi tuổi chỉ để được ra chiến trường, thế mà trong những phút giây hiếm hoi tỉnh ngủ thời bình, lại không thể khiến ai tin ông là lính.

Bên giường bệnh, những lúc tinh thần hào hứng, ông đã kể lại những tâm sự trong mấy chục năm xiêu bạt. Từng có người nghe ông bảo là lính, những vết thương trên thân thể là do chiến tranh, đã xui ông lên chính quyền địa phương mô tả để được hưởng chế độ. Ông nghe vậy thôi chứ trong lòng nghĩ: “Mình đi chiến đấu tình nguyện cho tổ quốc, có ai bắt đâu. Mình bị thương thì phải chịu, có gì to tát. Bị thương mà không chết là tốt rồi. So với bạn bè thế là may mắn quá”.Tự cho mình là người may mắn so với sao đồng đội đã hy sinh, cho nên, ông - một người lính bước ra khỏi cuộc chiến trong cảnh không quê hương, không người nhà, không cơm no suốt 40 năm - chưa một tí tị nạnh.

Ông đã tự chọn lý tưởng đấu tranh và tự đặt vào trái tim biết nói lời yêu nước nồng nàn một sứ mệnh mang tính định mệnh.

Ông chia sẻ: “ Bọn chú xác định vai trò của mình là tranh đấu để sơn hà hết giặc. Sau này hết chiến tranh là coi như đã hoàn thành bổn phận. Vai trò của mình đã xong. Sống hay chết thì cũng không hối nữa”.

Một người từng bỏ lại cả thanh xuân và ký ức ở trận mạc, giờ chỉ mong mọi người tin mình là lính

“Nhắn với đơn vị chú là chú vẫn còn sống”

Ông Nguyễn Ngọc Điềm, số nhà 19/59, phố Lê Lợi, Hải Phòng, bạn đương đầu cùng đơn vi với ông Được, kể, từ ngày biết đồng đội mình còn sống trở về, ông vẫn luôn ngay ngáy một yêu cầu. “Tôi và rất nhiều đồng đội còn sống đều khôn xiết nể phục và xót xa trước bạn mình. Được đã không may nắm được chứng kiến giây lát đất nước kết thúc chiến tranh để cầm trên tay tờ giấy phục viên trở về với quê hương gia đình. Đồng chí ấy, 40 năm qua chưa một lần được phục viên. Không phải đấu tranh với bom đạn quân thù thì lại phải đối mặt với bệnh tật, đói rét, cô đơn. Hai trận chiến ấy đều cam go, khốc liệt như nhau. Liệu có bù đắp nào xứng đáng cho người đồng đội anh hùng của chúng tôi?”.

Còn ông Nhữ Hồng Doanh, xã Kiến Thiết, huyện Tiên Lãng, người biết rõ nhất việc ông Được nằm trong diện miễn tòng ngũ nhưng vẫn thay họ, đổi tuổi để tráo hồ sơ xin đi bộ đội, nói: “Ngày nhập ngũ tôi và ông Được cùng đi, nhưng khi tôi trở về thì đồng đội tôi đã thành liệt sĩ. Tôi mang ba lô, cầm theo tờ giấy phục viên về quê xây dựng hạnh phúc trong niềm vui sum vầy. Người đích mẫu của Được thì phải nhận tờ giấy báo tử mà không biết thân xác con mình nằm lại nơi đâu”.

Thiếu tướng Trần Đình Huy, Cục Trưởng Cục thám thính - quân nhân biên phòng đã cùng nhiều đồng nghiệp về tận Tiên Lãng thăm ông Được, thể hiện lòng mến phục với người lính của những năm tháng không thể nào quên. Ông Được đã được họ khoác cho chiếc áo xanh của người lính.

Ông Được được khoác lại chiếc áo lính

Một thanh niên xung phong của 43 năm về trước đến tận giờ mới được ghi tên vào danh sách những cựu thanh niên xung phong Việt Nam còn sống. Khi được cầm tấm thẻ chứng nhận thanh niên xung phong trên tay, ông Được bật khóc. Mới đây ông cũng được cấp lại chứng minh quần chúng. # Và một cuốn sổ hộ khẩu ghi mỗi tên ông. Quờ những điều đó giúp ông Được từ một “Năm Khùng”, “Năm cô đơn” thành một công dân có danh tiếng, quê hương…

Tối qua, trước lúc chia tay chúng tôi để chuẩn bị đi nghỉ lấy sức cho ca mổ sắp tới, ông níu bàn tay tôi dặn dò: “Chúlà lính, nhớ nhé! Chú tranh đấu ở đoàn 340, đoàn Trường Sơn, Cục Hậu cần miền B2 đấy. Đồng đội chú đã chết nhiều lắm… Chú nói thật đấy, không phải khùng đâu”.

“Chú không cần tiền, không cần ăn ngon đâu, chú chỉ cần mọi người đừng gọi chú là khùng mà hãy gọi chú là lính. Cấp trên của chú là ông Đỗ Chính đấy. Cháu hãy nhắn giúp với đơn vị chú là chú còn sống đây nè. Chúlà một người lính đã hoàn tất nghĩa vụ. Chỉ cần vậy thôi” – Từng câu nói day dứt như xát muối vào lòng người nghe!

Bàn bạc nhanh với Thiếu tá Ông Vĩnh Hòa, phó Lữ trưởng đoàn Lữ đoàn 384, binh đoàn 12 (tiền thân của đoàn 559, đơn vị cũ của ông Được), chúng tôi nhận được một thông tin đáng mừng. Thiếu tá Hòa cho biết: “Nguyện vọng của ông Được sẽ chóng vánh được đơn vị đáp ứng. Qua soát ban sơ, chúng tôi đã tìm được tên ông trong danh sách những người lính từng tham dự chống chọi của đơn vị. Tôi đã ít cấp trên để chỉ đạo nối việc thẩm tra lại hồ sơ sâu hơn nhằm có thông báo xác thực sớm nhất về đơn vị mà ông Được tranh đấu trước lúc “hy sinh”. Ông ấy mãi là một người lính”.

AloBacsi.Vn
Theo Thu Hằng - Dân trí