Gần tới ngày cưới tôi bắt đầu hoảng. Thời đại học tôi yêu một người con gái trong 4 năm. Mẹ cũng nói: “Con với nó hai đứa khắc tuổi. Sự mệt mỏi vô bờ. Không biết được mất lúc nào. Điều quan trọng nhất là tôi làm việc ở cách biệt em 70 km. Tôi đã xin phép gia đình em nhưng trong thời kì này vẫn đấu cãi nhau. Cả hai đều quá nản. Sau vì sự phản đối của gia đình nên tôi và cô ấy chia tay.
Không có chút tình cảm nào với vợ. Nhưng mọi chuyện quá muộn màng.
Cả hai gia đình đồng ý. Muốn cưới ai đó thật nhanh để quyên đi mọi chuyện. Hai người vẫn tiếp yêu nhau. Chia tay nhau 2 tháng nhưng tình cảm chưa dứt rồi lại tiếp tục quay lại. Người con gái tôi yêu biết chuyện rất buồn.
Khóc lóc. Tôi lại tiếp chuyện. Môi trường nhưng chẳng ích gì. Em nói không bao giờ quen người tuổi Dần vì em tuổi Tỵ. Tôi biết phải làm sao? Giờ đây tôi muốn từ vơ để trở về bên người mình yêu.
Rồi mọi sự chịu đựng đều có giới hạn. Không biết như thế nào. Khắc khẩu. Xin lỗi thảy và xin tôi cơ hội để tu sửa. Trong thâm tâm tôi muốn chấm dứt quờ. Để quên đi tất tật tôi đã ra Bắc đổi thay công việc. Ngày tôi cưới.
Tôi thương cô ấy khôn cùng và hứa sẽ ở bên đến khi nào cô ấy lấy lại thăng bằng. Tôi nói láo mình không phải tuổi Dần. Mỗi lần lên thăm em.
Giờ đây cô ấy khủng hoảng. Nhân này. Sau một năm tôi dần lấy lại thăng bằng trong cuộc sống. Tôi vẫn trốn vợ vào mỗi thứ bảy lên thăm cô ấy để khích lệ an ủi.
Nhưng ở bên vợ mà lòng cứ nhớ về nhân tình. Cả hai có thời gian ăn ở như vợ chồng. Tôi sẽ mất công việc và tuốt tuột để về bên người mình yêu.
Tôi đưa mẹ qua và ngỏ lời xin cưới. Dù em có đối xử tệ với tôi như thế nào đi nữa tôi vẫn yêu.
Tối không biết ngủ đâu. Tôi lên Sài Gòn đưa mẹ đi chơi và xuống chỗ mình ở. Có ý định bỏ không cưới nữa nhưng gia đình khuyên ngăn. Tôi kể với mẹ nhà cô gái đó gần đây. Cả hai sẽ làm ở đâu. Nếu cưới nhau công việc sẽ thế nào. Lần này chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân. Kết thúc cuộc tình này. Chỉ mong tới thứ bảy để được gặp cô ấy. Nhưng tôi vẫn yêu như một kẻ say tình.
Xin bạn đọc cho quan điểm tôi phải làm sao? Huy. Khi mới yêu. Những gì tôi chưa làm được cho người cũ sẽ làm cho em. Chỉ có thứ bảy và chủ nhật mới tới thăm em được. Tôi yêu em nhiều hơn vơ. Tôi nghĩ yêu em như đánh một ván bài. Và những quyết định sai lầm bắt đầu. Tôi khổ cực khôn cùng. Mẹ bắt đầu vun vào cho tôi. Đi tìm tôi khắp nơi.
Ở chỗ nào? Một dấu hỏi lớn không có câu giải đáp. Bỗng nhiên muốn chấm dứt toàn bộ. Nhưng em không muốn làm. Không ngủ được. Muốn mẹ qua chơi. Nhưng nếu thế tôi sẽ gây ra thêm một nỗi đau cho vợ và gia đình cô ấy. Làm sờ soạng khiến em hạnh phúc. Về Hà Nội làm tôi có gọi điện thoại hỗ tương với một cô gái.
Mẹ tôi vào Sài Gòn chơi. Cái gì cần đến cũng phải đến. Cô ấy như người mất hồn. Tôi đau lòng quá. Một ngày vô tình qua người bạn tôi quen em với hy vọng tràn ngập của ái tình. Vật vã. Không ăn. Cãi nhau nhiều như thế lấy về có ở được với nhau không”. Xao lòng. Thời gian trước khi tôi khủng hoảng vì chia tay với người thương thời đại học.
Những bất đồng trong cuộc sống khiến tôi và em liên tục cãi nhau. Tôi bị phân tâm. Muốn em đi đón và qua chào mẹ.
Đám cưới nhanh chóng diễn ra khiến tôi như đang mơ. Những đêm nằm bên vợ tôi chỉ nghĩ về cô ấy. Dự kiến qua năm là cưới.